Tôi yêu sông không hiểu tự bao giờ?
Như rễ bám sâu trong lòng đất Mẹ
Như sợi tơ hồng vương vấn tự ngàn xưa.
Tôi đã lớn lên bên dòng sông ấy
Vẫn phẳng lặng, hiền hòa đổ về biển cả
Vẫn giọng hò dịu ngọt xa đưa
Vẫn con đò ngang, vẫn lũy tre, dừa
Vẫn rặng phi lao chiều lên tắm gió
Sóng Cửa Tùng dào dạt buổi ra khơi.
*
* *
Tôi yêu sông tự lúc nào chẳng rõ
Bên bến đò kia, tôi tạm biệt quê nhà
Ngoảnh lại sau lưng, xóm làng cháy trụi
Tiếng ru con tắc nghẹn giữa chừng,
Trên bãi cát tiếng em thơ gào thét...
Giờ tiễn chân tôi là khói đạn mịt mù.
Sông Hiền ơi, qua bao ngày tháng
Vẫn hiên ngang dìm xác quân thù
Khi giận dữ gầm lên trong bão táp
Và đêm về ấp ủ xóm làng yêu.
Tôi yêu sông và thương nhớ trong lòng
Bao năm tháng chưa hẹn ngày trở lại
*
* *
Tôi yêu sông tự bao giờ chẳng rõ
Như dòng sông phẳng lặng, lững lờ trôi
Như những cánh chim, như những cuộc đời
Như ánh trăng, những đêm tình tứ
Và tiếng cười nghe ấm cả không gian.
Như những khổ đau và những yêu thương
Của quê đó, ơi dòng sông dào dạt.
Dòng sông nhỏ nhưng lòng bát ngát
Thủy triều lên âu yếm vỗ đôi bờ
Như hát mãi bản tình ca bất diệt
Sau cảnh điêu tàn, kiêu hãnh vững lòng tin.
Dòng sông ơi, ước gì tôi có cánh
Để bay về cho đỡ nhớ sông ơi.
Trước năm 1975, trong khi mọi người về nhà ăn Tết cổ truyền, tôi ở lại một mình tại 1 trường trên đất Bắc. Nhớ nhà, nhớ quê nên tôi viết bài thơ này theo cảm xúc của mình. Tôi muốn đăng lên đây xem như một kỷ niệm khó quên để các bạn cùng đọc cho vui. Có gì sai sót về thi pháp, xin các bạn lượng thứ.