Các bạn thân mến.
Cuộc đời con người,
ai cũng có những kỷ niệm khó quên. Có những kỷ niệm gắn bó, theo suốt cuộc đời
“sống để dạ, chết mang theo”; cũng có những kỷ niệm thấm đẩm máu và nước mắt;
cũng nhiều kỷ niệm về tình yêu lứa đôi của một thời tuổi trẻ… Khi đã lớn tuổi,
có một lúc nào đó, ta ngồi hoài niệm những chuyện xưa cũng thấy thú vị lắm chứ.
Câu chuyện của tôi sau đây là một bài thơ, là một kỷ niệm khó quên trong đợt huấn luyện quân sự của
thời “máu-lửa”; thời kỳ mà những câu nói của Paven Coocsaghin trong “Thép đã tôi
thế đấy”, của Anh hùng Lê Mã Lương: “Cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến chống
quân thù...” trở thành định hướng cho hành động của thanh niên. Lúc bấy giờ, tôi
còn là một chàng sinh viên. Bài thơ tôi viết có tựa đề: Không thể rời “em”,
viết về tình cảm giữa người chiến sĩ với khẩu súng như một tình yêu định mệnh. Ở
đây tôi muốn nhân cách hoá khẩu súng như người yêu của người chiến sĩ.
Bài thơ viết vội trên
thao trường theo cảm xúc, tặng cho một người bạn gái để làm báo tường trong
đợt huấn luyện quân sự. Không ngờ, bài thơ đã trở thành nhịp cầu cho một tình
yêu, là một kỷ niệm đẹp.
Xin trân trọng giới thiệu cùng
các bạn bài thơ đó đã viết cách đây nhiều năm rồi.
Không thể rời “em”…
Từ buổi ấy anh gặp em
Trên thao
trường sôi động
Kể từ đó, anh yêu em
Như biển
trời cao rộng.
Anh không thể rời em vì anh là chiến sĩ
Đã dạn dày trong khói lửa đạn bom
Lúc hầm sâu, lúc lặn suối trèo non
Cùng nhịp thở, cùng chiến hào đánh giặc.
Cùng đói, cùng no những ngày gian khổ
Sống chết bên nhau, ngạo nghễ vô cùng.
*
* *
Em là lẽ sống, em là niềm mơ ước
Của đời anh khi tiếng gọi đau thương!
Đạn bom thù muốn chia rẻ đôi ta
Nhưng anh không thể rời em
khi còn hơi thở
Khi máu chảy và núi sông ứa lệ
Khi căm thù đang uất ức tâm can.
*
* *
Và giờ đây anh cùng em
trên thao
trường nắng lửa
Anh vẫn yêu em như buổi ban đầu
Mối tình ta càng nặng, càng sâu…
Cho hơi thở nồng nàn thấm đẫm
Cho tình ta chung thủy suốt đời.
Kỷ niệm những ngày tháng 9