Sau
bao năm xa vắng, một buổi tối mùa xuân, mưa phùn, tình cờ tôi nghe được bài hát “Mùa
hoa cải” của nhạc sĩ Lê Vinh phổ thơ Nghiêm Thị Hằng.
Bài hát này hồi chiến tranh không được phổ biến nên gần như bị quên lãng.
Tôi nghe bài hát mà lòng xúc động
đến ngẹn ngào! Bài hát “Mùa hoa cải”
rất ý nghĩa, hay tuyệt vời!!! Bài
hát gợi cho ta bao kỷ niệm của một thời xa ngái, một thời hào hùng
của tuổi hai mươi: Gác bút nghiên, tạm biệt người yêu lên đường theo
tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc.
Người
ra đi không hẹn được ngày trở lại. Nhưng đâu phải riêng ta, các thế
nối tiếp nhau ra trận, gửi “mùa xuân ở lại” và biết bao cô gái phải
chờ mong, nuốt nước mắt đợi ngày chiến thắng, đợi ngày gặp lại! Và
cô gái “đợi mãi… sao anh không về?..”, “em đành bước sang ngang”… Lời ca
như tiếng khóc nức nỡ, nghẹn ngào, âm thầm, đau đáu, khắc khoải nhớ
thương, chờ mong của người con gái hậu phương đợi người trai từ chiến
trường trở về.
“Chia tay bởi chiến tranh.
Em đã chờ đợi anh
Sao anh mãi không về”
Em đã chờ đợi anh
Sao anh mãi không về”
Xin
trân trọng đăng lại bài Cảm tác "Mùa hoa cải" trên entry này để một lần nữa cám ơn tác giả bài hát, tác giả bài thơ
đã cho tôi cảm xúc đến ngẹn ngào
Nhớ về Sông Đuống, mùa Xuân
Em vừa mười tám…
ái ân mặn nồng.
Anh đi
để lại dòng sông
Lỡ câu hẹn ước, cánh đồng,
tình quê...
Anh đi
thăm thẳm sơn khê
Bao mùa hoa cải,.. tái tê
lòng người!
Nhớ thương đau
quặn đất trời
Phòng the lạnh ngắt, đợi chờ héo
hon...
Sắc xuân con
gái, mỏi mòn
Em đành cất bước ... lệ tuôn, lấy
chồng..!
Thế rồi, con sáo
sang sông
Tình xưa lỗi hẹn, mặn nồng phôi phai.
Anh đi thỏa chí đời
trai
Thù nhà, nợ nước hai vai nặng nề.
Chiến tranh, đâu hẹn
ngày về
Ngờ đâu em đã xa quê,... lấy chồng!
Thôi đành lỡ hẹn
dòng sông
Cây đa, bến nước, ruộng đồng... em ơi.
Giờ đây hai đứa hai
nơi
Đêm đêm thổn thức, sao trời...tìm nhau.